Tôi đã nói – không, cô ấy vẫn chưa ở đây. Cô ấy nói – tốt, nếu bạn đến, hãy bảo anh ấy gọi cho tôi. Tôi nói – tốt, tôi sẽ nói với anh ấy. Bây giờ tôi có thể thở được. Cô ấy nói chuyện bình thường. Bây giờ tôi cảm thấy thoải mái vì nếu cô ấy nói với Khoa thì nó cũng có thể đến với gia đình tôi. Rồi đến bảy giờ tối, tôi lại thấy cô ấy ở tầng dưới. Tôi chạy xuống nhà. Cô đang đứng một mình, nói chuyện điện thoại với ai đó. Tôi vừa đi, anh ta liền cúp điện thoại. Tôi nói – ngày mai không đi học. Cô ấy nói – tại sao, ngày mai là mấy giờ? Tôi nói – Tôi có một số việc phải làm với bạn. Xin đừng đi vào ngày mai. Cô ấy nói – không, tôi sẽ đi vào ngày mai. Bài học rất quan trọng. Sau đó, tôi cảm thấy rằng thật sai lầm khi quá chú trọng vào điều này, nếu không Khoa có thể sẽ không được nói ra.

Lỡ chuyến tàu và phải ngủ nhờ nhà đồng nghiệp

Lỡ chuyến tàu và phải ngủ nhờ nhà đồng nghiệp